All For Fan Of Maknae
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
All For Fan Of Maknae

maknae ▬ boy ▬ group ▬ kpop


You are not connected. Please login or register

[GTOP oneshot] Café

Go down  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

1[GTOP oneshot] Café Empty [GTOP oneshot] Café Thu Jun 02, 2011 7:38 pm

pan_bread


Member
Member

Author: Pan (Bánh Mì Pháp)
Disclaimer: Nhân vật trong fic không thuộc về au!
Category: Emotion, Romance
Pairing: TemG (TOPYong)
Length: One shot
Summary: “I remember… when you walk through that door… sat down in that chair… the time we shared… but you’ve been here…”
Music:
- Café – Big Bang
- Iyu – 4Men (OST – Secret Garden)
- That Man – Hyun Bin (OST – Secret Garden)


Tặng Chim Mên Mên của bố mẹ! Cảm ơn vì con thỏ TVXQuất của con làm tặng bố mẹ! Cảm ơn vì con đã làm bố mẹ yêu TemG ! Cảm ơn vì con đã ủng hộ DBSK-5 cùng bố mẹ dù con là một V.I.P! Và trên hết là cảm ơn con vì đã là một người bạn thật tốt của bố mẹ!

Gửi tặng đến tất cả các V.I.P khác ^^!


CAFÉ

Mưa lất phất. Những hạt mưa nhỏ như những hạt bụi trắng và chúng rắc xuống thật nhiều khiến mặt đường ướt hết cả. Mọi người chẳng mấy ai ra đường. Một ngày mưa thật ảm đạm và âm u thế này, thật hợp để ngồi một mình và hồi tưởng lại quá khứ như cái việc Seung Hyun đang làm. Anh ngồi trong quán café quen thuộc, ở vị trí quen thuộc là chiếc bàn bên cạnh khung cửa kính, thưởng thức giai điệu nhạc quen thuộc quán vẫn hay chơi và uống món đồ uống quen thuộc: Éspresso.

Seung Hyun trầm ngâm ngắm cảnh vật bên ngoài tấm kính ướt sũng nước mưa. Mọi vật đều được phủ lên một màu trắng xám ảm đạm và ẩm ướt đến lạnh lẽo. Lác đác vài người vội vàng đi trên đường khiến cảnh vật càng thêm tiêu điều hơn. Seung Hyun cố gắng tìm một dáng người quen thuộc nào đó trong cái số người ít ỏi vội vã kia. Một dáng người gầy gò, thấp bé trong chiếc áo khoác xám đen dài, một chiếc khăn đen tuyền quấn quanh cổ và đầu đội chiếc mũ len đỏ. Seung Hyun bất giác mỉm cười rồi nhấp một ngụm café. Đắng ngắt. Nhưng nó làm Seung Hyun bớt buồn bã và chán nản hơn. Nó làm anh cảm thấy mình ngồi đây là có mục đích, làm anh cảm thấy mùi vị của sự cô đơn và nhắc nhở anh phải chấm dứt nỗi đau này.

- Xin lỗi anh! – Tiếng một người con gái đang nói với Seung Hyun – Anh còn ngồi với ai nữa không ạ?

Một cô gái dễ thương. Đôi môi hồng nở nụ cười ngượng ngùng đáng yêu, mái tóc nâu cắt ngắn gọn gàng ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn…

- Tôi đang chờ người yêu mình! – Seung Hyun mỉm cười lịch sự.

- Ôi! – Cô gái che miệng – Tôi xin lỗi, tôi không biết!

- Không sao! – Anh vẫn mỉm cười với cô gái.

Cô gái ngượng ngùng bỏ đi. Quả là một cô gái xinh đẹp dễ thương. Và Seung Hyun chợt nghĩ, nếu khi xưa mình nhận lời cô gái tóc vàng đó, thì có lẽ bây giờ chẳng phải chờ đợi như thế này. Nhưng rồi anh lắc mạnh đầu, tự mắng mình ngu ngốc khi ý nghĩ kia vụt qua. Chuyện anh gặp cậu và yêu cậu là chuyện tất yếu phải xảy ra, và bằng mọi cách, anh phải có được tình yêu đó, phải níu giữ nó dù anh phải ngồi ngắm đường xá ảm đạm và uống Éspresso vào mỗi buổi chiều.

Seung Hyun như nhìn thấy cảnh vật của mười lăm năm trước hiện về ngay trước mặt. Mọi chuyện cứ như ngày hôm qua thôi vậy. Anh thấy Choi Seung Hyun của quá khứ trong bộ quần áo giống y hệt anh đang mặc hiện tại, áo khoác nỉ màu đen bên ngoài chiếc áo sơ mi trắng, chiếc khăn vải dạ đen và quần kaki xám thẫm. Cậu ta đang ngồi đọc một cuốn tiểu thuyết được viết bằng tiếng Anh đồng thời nhâm nhi tách Cappuccino ngọt lịm. Quán café lúc ấy đang chơi một bản nhạc thật buồn, giống như bản nhạc Seung Hyun đang nghe hiện tại. Choi Seung Hyun chăm chú nhìn vào cuốn sách, nhưng Seung Hyun biết thừa cậu ta chẳng đọc gì cả mà đầu óc cậu ta đang nghĩ về những chuyện linh tinh vớ vẩn nào đó về đội bóng của nhà trường. Một cô gái tóc vàng óng tiến đến phía Choi Seung Hyun đang ngồi một cách ngại ngùng. Cô gái đó nhẹ nhàng gọi cậu, tiếng Hàn có vẻ chưa được trôi chảy lắm:

- Anh là Choi Seung Hyun lớp 2D phải không?

Choi Seung Hyun giật mình ngẩng đầu dậy với gương mặt ngơ ngác. Cô gái đứng trước mặt Seung Hyun có mái tóc vàng óng, và chẳng có gì có thể diễn tả hết được vẻ xinh đẹp của cô ấy. Một cô gái Hàn Quốc lai phương Tây với đôi mắt hơi sếch lên rất quyến rũ, đôi môi đỏ nở nụ cười ngọt ngào với cậu…

- Phải, tôi là Seung Hyun… - Cậu bối rối đáp lại cô.

- Anh còn ngồi với ai nữa không ạ? – Cô gái ngượng ngập hỏi.

- À… Không!

- Em là Chae Rim, em có thể ngồi cùng với anh không? – Mặt cô gái đỏ bừng.

Chợt, cánh cửa ra vào bật mở. Một cậu trai thấp bé trong chiếc áo khoác xám đen, cổ quàng khăn đen, đầu đội mũ len đỏ bước vào. Chiếc khăn đen làm nổi bật làn da trắng hồng của cậu và Seung Hyun có thể thấy rõ bộ mặt buồn bã của cậu ta. Cậu ta lại gần quầy, gọi một tách Éspresso rồi ngồi xuống vị trí gần như vuông góc với chỗ Seung Hyun đang ngồi. Seung Hyun dường như chẳng biết đến cuốn sách trên tay, chẳng nhớ những chuyện của đội bóng hay cô gái tóc vàng xinh đẹp đang chờ đợi câu trả lời của mình. Cậu chỉ dán mắt vào cậu con trai đội mũ đỏ kia và có thể nhận thấy rằng cậu ta vừa gặp phải chuyện gì đó rất đau khổ, nhưng cậu ta lại cố không thể hiện nó ra ngoài và dường như đang đấu tranh với nỗi đau đó.

- Anh Seung Hyun? Anh không định bắt em chờ anh cả ngày đấy chứ? – Tiếng cô gái tóc vàng vang lên. Cô ấy đã bị làm lơ một lúc khá lâu rồi.

- Tôi xin lỗi! Tôi đang chờ người yêu tôi! – Seung Hyun trả lời, mắt chẳng thèm nhìn cô gái lấy một cái.

- Anh vừa nói là anh không chờ ai mà? – Cô gái có vẻ tức giận.

- Xin lỗi! Tôi quên mất! – Mắt cậu vẫn dính lấy cậu bé kia.

- Đồ bất lịch sự! – Cô gái hét lên rồi quay lưng bỏ đi.


Tiếng hét ấy của cô gái làm mọi người trong quán café đổ dồn ánh mắt về phía Seung Hyun. Nhưng riêng cậu bé ấy thì không. Cậu bé ấy vẫn ngồi uống tách Éspresso của mình, gương mặt cố làm ra vẻ bình thản và lạnh lùng. Đôi mắt cậu ấy cụp xuống, có lúc lại hơi ngước lên nhìn ra cảnh vật phía bên ngoài cửa kính. Thi thoảng, cậu bé mũ đỏ ấy chỉ ngồi yên, bần thần nhìn đi đâu đó một lúc lâu. Seung Hyun ngơ ngẩn nhìn cậu bé đó, tay vẫn cầm nguyên cuốn sách. Lần đầu trong đời, cậu có thể cảm nhận rõ nỗi đau của người khác đến thế. Có thể cậu không biết rõ nguyên nhân nỗi đau của cậu bé ấy là gì, và dù cho cậu bé ấy đang cố làm ra vẻ bình thản như không có chuyện gì, nhưng Seung Hyun vẫn nhận rõ thấy nỗi buồn trong đôi mắt đen láy ấy, vẫn cảm thấy cậu ấy đang cố vượt qua nó. Và, không biết bằng một cách nào đó, Seung Hyun hiểu rõ được mục đích cậu bé mũ đỏ đến uống một tách Éspresso vào một ngày lạnh lẽo ẩm ướt như thế này để làm gì.

Rồi, cậu bé ấy rơi nước mắt. Nhưng có lẽ vì sợ có ai đó nhìn thấy, cậu vội vã lấy tay áo quẹt đi, cố lấy lại vẻ mặt bình thản nhất. Seung Hyun đã nhìn thấy tất cả. Dám chắc trong thâm tâm rằng mình đã đoán đúng, cậu gập cuốn sách trên tay lại, rời khỏi chỗ ngồi của mình và tiến về phía cậu bé kia.

- Này cậu! – Seung Hyun vừa nói vừa chỉ vào chỗ ngồi đối diện cậu bé mũ đỏ – Tôi có thể ngồi ở đây được chứ?

Có trời mới biết được Seung Hyun đang hồi hộp thế nào. Tim cậu đập thình thịch trong lồng ngực và nếu không phải do thời tiết lạnh lẽo, có lẽ cậu đã đổ mồ hôi ướt đầm mái tóc rồi. Mũ đỏ ngước lên nhìn cậu, mắt mở to có vẻ hơi ngạc nhiên.

- Cậu thấy đấy… - Seung Hyun gãi gãi đầu - … quán café còn khá nhiều chỗ! Nhưng ai cũng có sở thích riêng của mình mà, phải không? – Cậu cố biện ra một lí do hợp lí – Cậu đang ngồi chỗ của tôi…

- Ở đây có ghi tên của anh sao? – Cậu bé hỏi vặn lại Seung Hyun.

- À… thì tôi… tôi cũng đâu có ý đuổi cậu đi, chỉ muốn hỏi xem cậu có phiền nếu tôi được ngồi chỗ ngồi quen thuộc của mình không thôi mà!

- Tôi sẽ không phiền đâu! – Cậu bé lại cụp mắt xuống – Anh cứ ngồi xuống đi!


“Cậu ấy có khó chịu với mình không?” Seung Hyun lo lắng nghĩ “Trông cậu ấy thật khó đoán biết quá đi mất!” Dù nghĩ như vậy, nhưng cậu vẫn ngồi xuống đối diện với cậu bé kia. Ở vị trí này, cậu có thể nhìn rõ cậu bé ấy hơn. Đó là một cậu bé thật nhỏ nhắn, khuôn mặt nhỏ, đôi vai nhỏ và cả thân hình cũng thật nhỏ bé nữa. Nước da của cậu thật trắng và đôi mắt một mí thật dễ thương.

- Cậu đang buồn chuyện gì phải không? – Seung Hyun hỏi.

- Trông tôi giống như vậy lắm à? – Cậu bé ngạc nhiên hỏi lại.

Seung Hyun gật gật đầu và mỉm cười với cậu.

- Cậu có thể nói với tôi nếu cậu muốn! Tôi rất sẵn lòng chia sẻ vị đắng của Éspresso với cậu!

- Cảm ơn anh! – Cậu bé cúi đầu xuống.

- Tôi là Seung Hyun! Choi Seung Hyun!

- Tôi là Kwon Ji Yong! – Cậu bé đáp lại lời giới thiệu của Seung Hyun.

- Tôi sẽ gọi thêm hai tách Éspresso nữa, và chúng ta sẽ uống cùng nhau, được chứ?

Và cậu bé mũ đỏ mang tên Ji Yong mỉm cười.


Đến đây, Seung Hyun bỗng giật mình vì tiếng vỡ cốc tách. Cô phục vụ bàn mới của quán café đã bất cẩn làm đổ hai tách café xuống sàn, và tiếng vỡ của chúng kéo Seung Hyun trở về thực tại. Ngoài trời đã nhá nhem tối rồi, mưa cũng đã dứt. Lại một buổi chiều vô ích nữa trôi qua đắng ngắt với vị café đọng lại ở cổ họng. Seung Hyun quàng lại chiếc khăn đen, trùm mũ của chiếc áo khoác lên đầu và bước ra khỏi quán café. Sau khi bước ra khỏi cửa, anh quay lại nhìn lại mặt tiền của quán café một lần nữa, và anh bây giờ mới nhận ra, cái quán café không có tên này vẫn chẳng hề thay đổi suốt mười mấy năm qua.

Thật lạnh! Cái lạnh lẽo của không khí lẫn cùng với sự ẩm ướt của cơn mưa bụi lúc chiều khiến Seung Hyun cảm thấy lạnh buốt. Seung Hyun không thích mưa. Nó ẩm và làm con người cảm thấy buồn. Những cơn mưa rào đến rất nhanh và đi cũng rất nhanh; những cơn mưa bụi thì rắc xuống thứ bụi trắng mãi không dứt; cơn mưa bóng mây đổ xuống giữa trời nắng khiến cảm giác nóng lạnh trở nên hỗn độn… Nhưng có phải do anh nhạy cảm quá không, hay những cơn mưa thực sự có cảm xúc như anh đã cảm thấy?

Seung Hyun quyết định đi bộ về nhà tối nay. Chẳng chiếc taxi nào trên đường còn trống và anh chẳng muốn phải chờ đợi thêm một chiếc xe buýt để về nhà. Đường phố hôm nay thật vắng vẻ. Điều đó càng làm cho mọi thứ lạnh lẽo hơn nữa. Nhưng Seung Hyun không phiền về điều đó, anh cảm thấy thích được cảm nhận nỗi cô đơn này một mình. Đi được một quãng khá xa, Seung Hyun dừng lại trước một sân chơi dành cho trẻ em. Nơi này đã được tu sửa và thay đổi nhiều thứ để lũ trẻ được chơi những thứ mới và an toàn hơn. Duy chỉ có chiếc xích đu là người ta vẫn để nguyên ở đó. Seung Hyun tiến lại gần chiếc xích đu, ngắm nhìn một lúc lâu và ngồi lên cái đu phía bên trái mà chẳng lau khô nước mưa cho nó. Anh quay sang nhìn cái đu bên phải, đôi mắt đượm buồn, nhưng đôi môi lại hơi mỉm cười…

- Em thật dễ buồn, Ji Yong à! – Seung Hyun ngồi lên chiếc đu bên cạnh Ji Yong và đưa cậu lon café ướp lạnh – Dù thế nào, đấy cũng chỉ là một bộ phim thôi mà!

- Em muốn Éspresso mà! – Ji Yong nhăn nhó – Hyung luôn biết là…

- Em thích Éspresso mỗi khi buồn! – Seung Hyun ngắt lời Ji Yong – Hyung biết chứ! Nhưng người ta chưa sản xuất ra café lon Éspresso đâu ngốc ạ!

Ji Yong chẳng nói gì được nữa, miễn cưỡng cầm lấy lon café từ tay Seung Hyun. “Có thể nó sẽ làm em vui hơn thì sao?” Seung Hyun mỉm cười và nói với Ji Yong. Cả hai vừa đi xem phim với nhau về và Ji Yong cảm thấy thật buồn bã cho nhân vật chính trong phim. Dù không khóc khi xem phim, nhưng cậu đã không thể không nhắc đến nó suốt đường về và cậu cứ bị ảm ảnh bởi những hình ảnh buồn bã đó. Seung Hyun, biết rằng cậu bé kia rất nhạy cảm, nên đã biết rằng, dù có nói câu “Đó chỉ là một bộ phim!” đến mấy lần thì cậu bé ấy vẫn sẽ day dứt về nó.

Kwon Ji Yong sau khi gặp Choi Seung Hyun đã không còn giống Kwon Ji Yong của trước kia nữa. Một Kwon Ji Yong khép kín, trầm tư và luôn che giấu những cảm xúc, đặc biệt là sự đau đớn đau khổ của mình, giờ đã không hoàn toàn như vậy nữa. Tuy với một số người, cậu vẫn còn e dè, nhưng với Seung Hyun, cậu luôn cho anh thấy rõ cảm xúc của mình. Seung Hyun cảm thấy vui vì điều đó. Cậu còn cảm thấy may mắn biết bao, bởi mình gần như là người duy nhất được nhìn thấy những biểu hiện cảm xúc chân thật của Ji Yong. Không giống như vẻ bề ngoài, Ji Yong thật là một cậu bé dễ thương và rất đa cảm. Và chỉ có người nào may mắn mới có thể hiểu và biết được điều đó. Seung Hyun tự cho là như thế, và cậu thật muốn giữ những thứ người ta chưa biết về Ji Yong cho riêng mình.

- Seung Hyun hyung! Nếu người mà hyung yêu cũng chết giống như cô gái trong phim đã chết, hyung sẽ cảm thấy thế nào? – Ji Yong lên tiếng hỏi khi đôi mắt đang nhìn xa xăm đi đâu đó.

- Aahhh Ji Yong à, em định nói đến bộ phim này đến bao giờ nữa?

- Hyung trả lời đi chứ!

- À… Hyung cũng không biết nữa! Nhưng hyung đoán là hành động hyung làm sẽ không được tích cực cho lắm đâu!

- Nếu là em, em cũng thế! – Ji Yong nghiêng nghiêng đầu – Vậy nếu người đó của hyung rời bỏ hyung nhưng không nói rõ lí do thì sao?

- Hyung sẽ chờ cho tới khi người ấy quay lại!

Ji Yong gật nhẹ đầu và nhấp một ngụm café lon. Mọi thứ chìm vào im lặng. Màn đêm đen phủ lên tất cả và dưới ánh đèn đường vàng, chẳng cái gì được mang đúng màu sắc của nó. Seung Hyun thực tâm muốn nói một điều gì đó gợi chuyện với Ji Yong, nhưng cậu chẳng nghĩ ra được gì cả, mà dù cho có nghĩ ra, chuyện cậu định nói cũng chẳng thể hợp với hoàn cảnh hiện tại. Đôi mắt một mí đen láy của Ji Yong đang lơ đãng nhìn đi đâu đó, điều đó có nghĩa là cậu đang suy nghĩ rất lung đến vấn đề gì đó. Và điều tốt nhất Seung Hyun nên làm, hay đúng ra là bắt buộc phải làm lúc này, là giữ im lặng. Cậu ngắm Ji Yong đang suy tư và cậu chợt ước rằng, bằng một cách nào đó mình có thể vẽ ngay Ji Yong xuống một tờ giấy để lưu lại hình ảnh đẹp đẽ này của cậu.

- Seung Hyun hyung! Hyung biết không? – Ji Yong đột ngột lên tiếng trước.

- …

- Không phải là em không biết bộc lộ cảm xúc của mình! – Cậu cụp mắt xuống – Nhưng em gần như không muốn người khác biết những cảm xúc ấy, đặc biệt là lúc em buồn! Và em đã che giấu chúng, hyung à! Bằng một gương mặt bình thản và vô cảm nhất có thể!

Seung Hyun vẫn im lặng lắng nghe.

- Vì như thế, nên em luôn tự gặm nhấm nỗi đau của mình, và để nỗi đau gặm nhấm bản thân! – Cậu bắt đầu đung đưa cái xích đu – Em luôn có một mình! Cho tới khi hyung đến và chia sẽ vị đắng với em! Em đã chẳng hề khó chịu khi hyung đòi ngồi xuống đối diện em, em đã đồng ý để hyung uống Éspresso với mình…
Rồi em cảm thấy hyung giống như một chiếc chìa khóa, mở cái cánh cửa đóng chặt những cảm xúc của em! Em đã biểu hiện hết tất cả mọi cảm xúc với hyung! Seung Hyun hyung à, em chưa làm vậy bao giờ cả! Và chưa bao giờ, em khao khát được gặp một ai đó, chia sẻ với người đó nỗi đau của mình! Nhưng bây giờ, em chỉ muốn chạy đến bên cạnh hyung mỗi lúc buồn và khóc ầm lên như đứa trẻ! Em đã luôn cứng rắn, nhưng em lại muốn bản thân yếu đuối một chút khi đứng trước hyung… – Ji Yong cười mũi – … em muốn thành thật với hyung và muốn hyung chia sẻ mọi thứ với em!

Ji Yong nói liền một mạch. Cậu ngừng lại và quay sang nhìn Seung Hyun, lúc này đang rất ngỡ ngàng.

- Seung Hyun hyung à, em cảm ơn hyung rất nhiều!

Seung Hyun cũng muốn nói gì đó. Cậu cũng muốn nói để Ji Yong biết rằng cậu luôn sẵn sàng ở bên Ji Yong mọi lúc cậu ấy cần, rằng cậu sẵn sàng chia sẻ mọi thứ với Ji Yong… Nhưng cậu chẳng biết phải mở lời như thế nào cả. Mọi thứ lại chìm vào im lặng, nhưng có phần ngượng nghịu hơn trước rất nhiều.

- Ji Yong à… / Seung Hyun hyung… - Cả hai đồng thanh lên tiếng.

- Thôi… em nói trước đi! – Seung Hyun bối rối.

- Em… em rất thích hyung! – Cậu lí nhí.

Seung Hyun cảm thấy tim mình như ngừng đập. Cậu nhìn Ji Yong thật lâu, ánh mắt đan xen rất nhiều cảm xúc. Ji Yong lúc này đang cúi mặt xuống, ánh mắt ngượng nghịu gắn chặt lấy mặt đất không chịu ngước lên. Cả hai đều im lặng, một vì ngượng ngùng, một vì không biết phải mở lời thế nào cho phải. Seung Hyun cứ tiếp tục nhìn Ji Yong, còn Ji Yong vẫn tiếp tục im lặng nhìn mặt đất…


Seung Hyun nhớ lại cái khoảnh khắc ấy, cái khoảnh khắc trái tim của anh và người ấy hòa cùng một nhịp đập. Khoảnh khắc ấy, người ấy thật đẹp, thật ngượng ngùng. Đôi mắt người ấy chỉ nhìn xuống đất, nhưng anh biết, người ấy đang chờ đợi câu trả lời từ anh. Đôi môi người ấy nhẹ nhàng bặm lại, băn khoăn không biết mình sẽ bị từ chối hay anh sẽ đồng ý. “Hyung à… Hyung sẽ không nói gì sao?” Người ấy lên tiếng hỏi, phá vỡ không khí im lặng. Lúc ấy, anh cảm thấy mặt mình đang nóng dần lên và anh thật muốn chạy tới ôm chặt lấy cậu.

- Hyung, hyung… sẽ từ chối em phải không?

Seung Hyun giật mình. Cậu chỉ đơn giản là không tìm thấy từ ngữ nào để nói sao cho thật phù hợp với hoàn cảnh lúc này, nhưng cậu vô tình làm đối phương hiểu nhầm rằng đó là một cách gián tiếp nói lời từ chối.

- Không phải vậy đâu, Ji Yong à! – Seung Hyun bối rối.

- Vậy tại sao hyung không nói gì? – Ji Yong nhăn trán khó hiểu, đôi mắt vẫn dán chặt xuống đất – Em đã cố hết sức để nói ra những lời đó, nhưng hyung chẳng hề đáp lại! Hyung à, em không muốn hyung coi em như em trai… Em thích hyung! – Mắt cậu giờ nhắm tịt cả lại.

- Không Ji Yong à, không phải là hyung không muốn nói gì, mà là hyung… hyung không biết nói như thế nào cả…

Không khí trở nên gượng gạo đến khó thở. Seung Hyun thấy rõ trái tim mình đang đập bình bịch trong lồng ngực và cậu chẳng thể ngăn nó.

- Vậy… hyung muốn nói gì với em? – Ji Yong hỏi nhỏ.


- Anh cũng rất thích em! – Seung Hyun nói khẽ.

Chìm trong dòng hồi ức, Seung Hyun tự mình lẩm bẩm lại lời nói của hơn mười năm về trước của anh tại ngay vị trí anh đang ngồi. Đôi mắt người ấy đã không còn dính lấy mặt đất sau khi anh nói như vậy. Chúng ngước lên, mở to nhìn anh ngỡ ngàng, rồi chúng cong dần và nheo lại. Người ấy cười. Nụ cười mãn nguyện. Và người đứng dậy, ôm chầm lấy anh như mọi khi vẫn làm.

Seung Hyun cười nhẹ, đứng lên và rời khỏi sân chơi. Trời lại bắt đầu lất phất mưa. Seung Hyun đứng lặng một lúc lâu, tay đưa lên hứng những giọt nước mưa, nhưng chúng quá nhẹ đến nỗi chẳng có một giọt nước thực sự nào rơi vào tay anh. Anh nắm chặt bàn tay vẫn còn khô ráo của mình lại và bắt đầu bước đi. Anh đã tự hỏi bản thân rằng ngày hôm nay là ngày gì mà anh lại nhớ đến người ấy nhiều đến thế, hay phải chăng đã có chuyện gì xảy đến khiến mọi kỉ niệm với người ấy trở lại hết với anh.

Anh nằm xuống giường, kéo chăn lên đắp ngang ngực. Không biết đã bao lâu rồi, phía bên trái anh không có người ấy nằm cạnh… Anh không thể đếm được đã bao nhiêu ngày rồi anh không được nhìn thấy người ấy say ngủ vào mỗi buổi sáng sớm… Anh không thể nhớ hết được khoảng thời gian anh không được nghe thấy tiếng thở đều đặn của người ấy bên tai là bao lâu… Nhắm nghiền mắt lại, điều Seung Hyun biết duy nhất lúc này là lại một đêm nữa anh không có người ấy bên cạnh, và thứ anh mong chờ vào sáng hôm sau là nụ cười của người ấy với câu nói “Em đã về rồi đây, Seung Hyun!”. Rồi anh sẽ ôm thật chặt lấy người ấy và hôn lên đôi môi hồng đáng yêu của người ấy…

Ji Yong nói cậu rất muốn lên vùng núi vào mùa đông. Vào thời điểm ấy, tuyết trắng sẽ phủ dày đặc khắp nơi, phong cảnh vùng núi sẽ chỉ còn màu xanh và nâu sẫm của những cành cây khô, màu trắng của tuyết và màu xanh xám xịt cảu bầu trời đông. “Tại sao em lại thích một phong cảnh âm u như thế?” Seung Hyun hỏi khi đang ôm lấy tấm lưng nhỏ nhắn của Ji Yong. Cậu bé thân hình nhỏ nhắn đã nói rằng, cảnh vật ấy tuy có chút âm u xám xịt, nhưng nó trong lành và thoáng đãng. Cậu muốn tới đó vì cậu muốn để tâm hồn mình thật trong lành giống như cái cảnh đẹp ấy…

- … và em muốn đến một nơi như thế cùng anh! Vì… em thấy hẹn hò ở một nơi như vậy rất ấm áp và lãng mạn! – Ji Yong đỏ mặt, vừa cười ngượng vừa nói - Và em muốn đi xe buýt đường dài tới đó! Chúng ta sẽ ở lại qua đêm!

Tất nhiên, Seung Hyun không thể từ chối cậu bạn trai nhỏ bé đáng yêu của mình. Vào một buổi sáng mùa đông, khi mặt trời còn chưa mọc lên, Seung Hyun và Ji Yong, nắm tay nhau chạy ra bến xe buýt và bắt xe lên vùng núi gần nhất. Ji Yong đã rất hồi hộp cho chuyến đi. Cậu nói không ngừng nghỉ khi ngồi lên xe. Nhưng vì phải dậy sớm, nên chỉ hào hứng được một lát, cậu bé đã ngả đầu lên vai Seung Hyun và ngủ mất. Seung Hyun cười nhẹ khi nhìn bộ dạng Ji Yong lúc đó.

Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời, và tôi không nghĩ rằng có lần thứ hai, tôi muốn bảo vệ, che chở cho một ai đó nhiều đến thế. Dù tôi biết, em đã nói nhiều với tôi rằng em cũng là đàn ông, em cũng mạnh mẽ, em cũng có thể bảo vệ tôi; nhưng tôi không thể cầm lòng mỗi khi em buồn, và cái kí ức về lần đầu tiên gặp em ở quán café càng khiến tôi không thể rời em nửa bước…

Seung Hyun nhìn cái bóng Ji Yong phản chiếu trên tấm cửa kính xe buýt. Cậu đưa tay lên và chạm vào hình ảnh Ji Yong trên tấm kính ấy. “Ji Yong à, anh yêu em!” Seung Hyun khẽ nói rồi quay đầu về phía trước mà không nhìn thấy một nụ cười nhẹ trên đôi môi hồng của người đang ngủ gật kia.



Sau một ngày vui chơi thỏa thích, Ji Yong dành cả thời gian còn lại ngồi bên ban công nhìn ngắm khung cảnh trắng muốt của tuyết. Cậu nhấm nháp cốc sữa nóng Seung Hyun đưa cho mình và nghịch ngợm thở ra từng đám khói trắng xóa. Seung Hyun cũng đi ra phía ban công và ngồi cạnh bên cậu.

- Thật là đẹp phải không? – Ji Yong cười.

- Đúng vậy! Thật là tuyệt! Hôm nay em vui chứ?

- Em thấy rất tuyệt! Anh thật ngốc vì đã không tham gia trượt tuyết cùng em! Anh sẽ không bao giờ biết được cảm giác trượt ngã trên tuyết tuyệt thế nào; anh cũng sẽ chẳng biết được tuyết rơi vào đầu sẽ hay như thế nào đâu! – Ji Yong hào hứng kể.

- Em thấy vui là tốt rồi! Còn anh, anh không có hứng thú với thể thao đâu!

- Anh sẽ biến thành một ông lão béo ú mất thôi! – Ji Yong vừa cười vừa ngả người vào lòng Seung Hyun.

Cả hai im lặng ngắm nhìn cảnh vật một lúc lâu. Rồi những bông tuyết nặng trịch rơi xuống mỗi lúc một nhiều. Lớp tuyết trắng xóa phủ trên mỗi cành cây rớt xuống vì quá nặng, nhưng rồi một lớp tuyết mới lại phủ lên chúng. Ánh mặt trời vàng nhẹ nhàng của buổi hoàng hôn vùng núi chiếu sáng cả một vùng, trải màu vàng lên lớp tuyết dày. Lớp tuyết trắng phản chiếu ánh sáng vàng óng ấy lên chỗ ban công cả hai đang ngồi.

- Đây là lần đầu tiên anh được thấy một cảnh đẹp đến thế này! – Seung Hyun nói.

- Em cũng thế! Thật là đẹp! Và rất yên bình nữa!

- Vậy chúng ta nên hôn nhau để tưởng nhớ đến cảnh đẹp này! – Seung Hyun cười.

- Cái quái gì cơ? – Ji Yong khúc khích đẩy nhẹ người đang ôm mình ra.

Ánh mắt hai người chạm nhau, vẫn còn ngại ngùng và bối rối. Nhưng rồi cả hai tiến lại gần nhau hơn, đôi mắt cụp dần xuống và đôi môi của cả hai thu ngắn dần khoảng cách. Lần đầu tiên cả hai hôn nhau. Lần đầu tiên Seung Hyun và Ji Yong hôn ai đó ở một nơi đẹp như thế này. Bàn tay Seung Hyun đưa lên ôm lấy một bên má Ji Yong và đôi môi cậu hé mở để nụ hôn thêm lãng mạn hơn. Vị ngọt vẫn vương đầy trên đầu lưỡi khi cả hai rời nhau ra, và đôi môi Ji Yong vẫn còn ươn ướt. Cả hai nhìn vào mắt nhau. Đầy dịu dàng và ấm áp.

- Anh yêu em! – Seung Hyun thì thào.

Môi Ji Yong vẽ thành một nụ cười. Cậu hôn lên má người đối diện và ngả đầu lên vai người ấy, thủ thỉ:

- Em cũng yêu anh!

Tuyết rơi dày hơn. Ngoài ban công tầng hai căn nhà trọ gỗ, vẫn có hai người ngồi hôn nhau dù ánh mặt trời đang tắt dần để mọi thứ chìm vào bóng tối…


Nụ hôn đầu tiên của anh và người ấy hiện về trong cơn mơ. Vị ngọt từ hơn mười năm trước vẫn vương trên đầu lưỡi anh đến tận bây giờ. Cảm giác ngọt ngào, hạnh phúc vẫn ùa về trong anh mỗi lẫn nhớ tới nụ hôn đầu ấy. Cảnh đẹp ngày hôm ấy, anh mãi mãi không bao giờ có thể quên được. Khoảnh khắc ngày hôm ấy, dù có chết, anh vẫn nhớ đến từng chi tiết. Rồi Seung Hyun dần mở mắt ra, thoát khỏi giấc mộng tuyệt đẹp của quá khứ, trở về với thực tại cô đơn, trống rỗng. Anh tự hỏi rằng, liệu người ấy có còn nhớ những kỉ niệm đẹp xưa kia của cả hai? Những khoảnh khắc không gì có thể đánh đổi được ấy, có còn nằm trong trái tim người ấy hay không?

Seung Huyn nhìn đồng hồ. Lúc này mới là hơn ba giờ sáng. Nhưng dù cố nữa, anh cũng không thể ngủ tiếp được. Seung Hyun ngồi dậy, cầm một điếu thuốc lên, châm lửa và hút. Anh đứng lên và tiến về phía cửa sổ. Ngoài trời vẫn mưa chẳng dứt. Seung Hyun đứng một lúc lâu trước cửa sổ rồi kéo một chiếc ghế lên ngồi bên cạnh chiếc bàn kê bên cạnh tấm cửa kính. Mưa vẫn đang thấm ướt tấm kính và vạn vật bên dưới. Thỉnh thoảng Seung Hyun lại nhìn thấy có một vài người làm ca đêm cầm ô vội vã đi trong mưa. Nhưng rồi cảnh vật lại trở về sự trống rỗng ảm đạm đến đau đớn.

- Anh phải làm sao đây? – Seung Hyun thì thào, hà hơi lên tấm kính cửa sổ – Anh phải làm thế nào để cuộc đời anh bớt trống rỗng đây? Anh dường như đã mất đi một nửa cơ thể khi em bỏ đi! Anh đã không thể bình phục lại được dù đã hơn mười năm trôi qua rồi! Anh cứ nghĩ, mình có thể che chở được em… Nhưng anh đã thật yếu đuối đến nhường này! Thực không xứng với sự mạnh mẽ nơi em, phải không? – Anh cười đau đớn – Hãy nói cho anh biết anh phải làm sao đi… Ji Yong à…

Seung Hyun giật mình tỉnh dậy khi ánh sáng yếu ớt chiếu vào mắt anh. Anh đã thiếp đi trên chiếc bàn từ lúc nào không hay. Và bây giờ đã là một giờ chiều rồi. Ngoài trời không còn mưa nữa, mọi thứ có vẻ sáng sủa hơn ngày hôm qua rất nhiều. Seung Hyun dụi dụi mắt mình và mở cửa cửa sổ ra. Không khí lạnh và ẩm ướt cơn mưa để lại lùa vào khiến anh tỉnh táo hơn. Anh đứng lặng một lúc lâu trước cửa sổ, mặc cho gió lạnh thổi vào mơn man trên làn da và mái tóc mình. Khẽ thở dài, Seung Hyun thay lại bộ quần áo khác, chuẩn bị ra quán café quen thuộc…

- Em xin lỗi, chúng ta phải chấm dứt ở đây thôi! – Tiếng cô gái khe khẽ, mang một chút nuối tiếc nhưng cũng dứt khoát đến lạnh lùng.

- Chae Yeon à! – Chàng trai đau khổ nói – Em có biết mình đang nói gì không?

Anh chàng nắm lấy tay cô gái tên Chae Yeon, ánh mắt đầy sự thắc mắc nhìn cô gái. Còn cô gái thì trốn tránh ánh mắt anh, miệng vẫn dứt khoát muốn chia tay. Seung Hyun cố tình đi chậm lại để nhìn cặp đôi ấy, trong lòng dấy lên một cảm giác thật quen.

- Anh không muốn để em đi Chae Yeon à! – Chàng trai xiết lấy bàn tay cô gái – Hãy cho anh một lí do đi, được không? Em không thể bỏ đi không lí do như thế được!


- Em đang tự nói dối bản thân đấy, Ji Yong à! – Seung Hyun nhìn thẳng vào Ji Yong – Làm sao em có thể nói rằng em không yêu anh dễ dàng như thế trong khi sự thật lại là ngược lại?

- Em không nói dối! – Ji Yong quay mặt đi – Em không cần anh nữa!

- Ji Yong?

- Anh không cần phải tỏ ra ngạc nhiên như vậy! – Cậu nói với vẻ mặt vô cùng bình thản – Em sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa!

- Em… em đang nói cái gì vậy? – Seung Hyun không khỏi ngỡ ngàng.

- Em xin lỗi! Em cần phải suy nghĩ một thời gian…

- Anh sẽ đợi em! Ji Yong à… - Cậu nắm lấy tay Ji Yong - … đừng bỏ anh lại một mình!

Ji Yong gỡ bàn tay Seung Hyun đang nắm lấy tay mình ra và quay lưng bỏ đi.

- Ji Yong à! – Seung Hyun gọi với theo cậu – Tại sao? Ít nhất em cũng phải cho anh một lí do chứ?

Ji Yong vẫn bước đi. Tấm lưng nhỏ của cậu xa dần rồi khuất khỏi tầm mắt của Seung Hyun. Seung Hyun vẫn đứng ở đó, mắt nhìn chăm chăm về hướng mà Ji Yong đã đi. Hô hấp lúc này thật khó khăn. Ngực Seung Hyun đau nhói khi nhớ lại những lời Ji Yong đã nói với mình. Cậu chạy thật nhanh đến quán café ấy với một ý nghĩ xẹt qua rằng Ji Yong có thể đang ở đó. Nhưng cậu đã lầm. Chẳng có cái dáng nhỏ nhắn quen thuộc nào ở trong quán, cũng chẳng có một cậu bé với gương mặt bình thản đang nhấm nháp Éspresso nào. Phải rồi, có thể cậu chỉ đi đâu đó gần đây thôi, cậu sẽ quay lại. Seung Hyun nghĩ vậy và ngồi xuống vị trí mà cả hai vẫn thường ngồi, kêu một tách Éspresso và cứ ngồi mãi ở đó…


Ở cái vị trí mà anh và người ấy vẫn hay ngồi, mặt bàn vẫn còn nét khắc tên của hai người ở trên ấy. Người ấy đã nói, nếu không khắc tên lên, người khác sẽ chiếm chỗ ngồi của cả hai mất; hơn nữa, khắc lên cũng là để cả hai nhớ mãi về cái ngày đầu tiên gặp nhau. Lúc ấy, Seung Hyun cũng chỉ biết cười, lôi con dao rạch giấy ra và khắc tên cả hai lên đó. Seung Hyun vuốt nhẹ lên nét khắc ấy, miệng hơi mỉm cười.

Anh vẫn chờ em, Ji Yong à! Và giờ, mọi kỉ niệm của chúng ta, mọi hồi ức giữa chúng ta đều quay lại trong anh! Anh biết, mọi cảm xúc trong em lúc ấy thật hỗn độn, và em chỉ đơn giản là muốn suy nghĩ thật kĩ về mối quan hệ của chúng ta… Nhưng ngày em quay lưng lại với anh và bỏ đi, anh đã chỉ thấy quanh mình là sự hoảng loạn, tối tăm và trống rỗng. Đầu óc anh trở nên bấp bênh, và anh chẳng nghĩ được gì ra hồn cả. Anh vẫn luôn chờ đợi em suốt mười năm qua, và anh vẫn sẽ chờ cho tới khi em trở lại bên anh… Anh thật yếu đuối phải không? Nhưng em biết không, Ji Yong à, anh không thể sống thiếu em…

Nước mắt rơi xuống, thật nhẹ mà cũng thật nhanh. Seung Hyun giật mình đưa tay lên lau vội giọt nước mắt ấy. Anh cũng giống người ấy, không muốn người ngoài nhìn thấy mình đang phải chịu đau buồn. Anh cũng luôn mang một vẻ mặt bình thản giống như gương mặt người ấy.

- Này anh! – Một giọng nói vang lên phía sau lưng Seung Hyun – Tôi có thể ngồi ở đây được chứ?

Seung Hyun quay lại, toan mở miệng ra từ chối người ta. Nhưng khi nhìn thấy người vừa lên tiếng, anh chẳng thể nói nổi được gì nữa. Cái mũ len màu đỏ, chiếc khăn đen quấn quanh cổ, chiếc áo khoác dài màu xám đen bao bọc cái dáng người nhỏ nhắn, thấp bé.

- Ji… Ji Yong? – Anh từ từ đứng dậy.

Người đó mỉm cười, đôi mắt nhìn anh trìu mến. Seung Hyun ngỡ ngàng nhìn người ấy, không thể nói nổi điều gì. Đôi mắt người ấy ngước lên vẻ hờn dỗi:

- Đây là đồng ý hay không đồng ý cho ngồi cùng vậy?

Seung Hyun cắn môi, nước mắt anh trào ra. Thật nhanh, anh nắm chặt cổ tay kẻ đối diện, kéo cậu thật mạnh về phía mình và hôn lên môi cậu. Nước mắt hòa vào nụ hôn mặn chát. Anh đưa tay lên ôm chặt lấy thân hình người ấy.

- Anh vẫn đã và đang chờ em! Không một ngày nào anh không ra đây để chờ đợi em! Đã mười năm rồi! Ji Yong à, đừng bắt anh chờ đợi như vậy nữa! Nhé?

Ji Yong khẽ gật đầu, dụi mặt vào bả vai Seung Hyun.

- Em yêu anh! – Cậu thì thào.

- Còn anh… Chưa bao giờ hết yêu em… Dù chỉ một phút! – Seung Hyun nuốt nước mắt vào trong.

Anh hôn lên môi cậu. Nụ hôn đè nén, chất chứa cảm xúc suốt bao nhiêu năm qua. Không rõ chính xác đã bao lâu rồi, anh chưa được hôn cậu như thế này. Và từ giờ, anh sẽ không chờ đợi nó nữa…






- Nhưng Seung Hyun à, em chỉ mới đi xa có hơn mười tháng thôi mà!


_END_

Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết