All For Fan Of Maknae
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
All For Fan Of Maknae

maknae ▬ boy ▬ group ▬ kpop


You are not connected. Please login or register

[oneshort] 7 years of love - KyuMin

2 posters

Go down  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

1[oneshort] 7 years of love - KyuMin Empty [oneshort] 7 years of love - KyuMin Wed Jun 01, 2011 2:41 pm

luvkyu4ever

luvkyu4ever
Moderator
Moderator

Author: luvkyu4ver
Rating: PG-13
Pairing: KyuMin
Disclaimer: họ là của nhau [nhưng trong fic này thì là của au]
Summary: đừng bao giờ nói hết yêu ai nếu anh mắt ai đó còn có thể giữ chân bạn
Genre: sad ending
Status: completed

Cái fic này au đã post ở bên YAN rồi. Đây là thành quả của P.C.As [vjt_luv_hyun(chính là luvkyu4ever) và ~MrsPi*Chut~]
Theo đánh giá của nhiều người thì cái fic không có gì gay gấn hồi hộp nhưng hy vọng là mọi người sẽ thích sự nhẹ nhàng của fic


7 years of love

7 years ago, I met you.
7 years ago, I fell in love w
ith you.







~ sorry sorry sorry sorry. Naega naega naega meon cheo ~

-A lô?

-Sung Min àh, là anh đây.

-Kyu àh, có chuyện gì vậy anh?

-Không có chuyện gì? Anh chỉ muốn nói chuyện với em 1 lát thôi. Em rảnh chứ?

-Uh… xin lỗi Kyu. Thực ra em khôg rảnh cho lắm. Anh biết đấy, cuối năm đâu có côg ty nào rảnh. *tiếng ồn ào*

-Anh biết, em cứ làm việc đi nhé.

… tút … tút … tút


Là anh ấy. Đã 5 tháng kể từ lần gọi trước. Có lẽ lần ấy anh muốn nói với cậu nhiều hơn thế nhưng khôg thể. Có lẽ vì thái độ của cậu.


-Sung Min, Sung Min…

-Vâng!

-Cậu sao thế? Sao cứ ngồi đờ ra vậy?

-Khôg, khôg có gì đâu.

-Cậu đi hát với tụi này chứ? Bọn tôi mới tìm được chỗ mới hay hơn nhiều.

-Vậy àh? Tiếc thật đấy, tôi phải về.

-Sao vậy? Cậu khôg khoẻ àh?

-Khôg, nhà tôi bận chút việc, mọi người cứ đi vui vẻ nhé. Tôi xin phép.



Ra khỏi nhà hàng Sung Min nhanh chóng vẫy một chiếc taxi. Trở về nhà và đi ngủ là những gì mà cậu muốn. Nó sẽ giúp cậu quên đi anh ấy. Phải rồi, quên anh ấy đi như trước khi nhận được cuộc điện thoại.


-Cậu về đâu?

-Tôi về chung cư Kang Nam.


Chúng ta quen nhau đã được 7 năm.
Chẳng ai nghĩ có thể nói dễ dàng lời chia tay.
Nhưng chúng ta đã chia tay.




Nhạc phát ra từ chiếc radio trên xe. Tiếng nhạc nhẹ nhàng, du dương, giọng chàng ca sĩ cũng thật ấm. Nhưng mà buồn quá, cả ca khúc lẫn người thể hiện đều khiến cho người nghe thấy buồn.

-Giống thật! Tình cờ quá! – Sung Min nghĩ thầm.


Bài hát được phát như một sự sắp đặt. “Chúng ta quen nhau đã được 7 năm”, cậu và Kyu cũng đã quen nhau 7 năm.


***** Flashback *****

-Bác tài, chờ chút!

Chiếc xe dừng lại, chờ vị khách cuối cùng trong ngày.

-Hộc… hộc… Cám ơn bác!

Xe vắng khách nên thừa nhiều chỗ, tha hồ mà ngồi. Nhưng Sung Min chỉ thích ngồi dãy cuối. Vậy mà đã có người ngồi, lại còn để một đống sách nữa.

-Anh gì ơi!

-Cậu gọi tôi? - người thanh niên kia dời mắt khỏi quyển sách.

-Vâng. Anh không phiền bỏ mấy quyển sách này…


Hiểu ý Sung Min, người thanh niên dọn bớt mấy cuốn sách.

-Cám ơn anh!

Mệt mỏi sau cả ngày vất vả, Sung Min ngủ lúc nào khôg hay.

-Này cậu! Cậu ơi! - tiếng người tài xế.

-Có chuyện gì vậy?

-Tới bến cuối rồi. Cậu xuống đi, tôi còn phải về trả xe.

-Vâng, tôi biết rồi. Nhưng sao… sao sách vở tôi lại bị lật tung lên thế này?

-Trog lúc cậu ngủ, sách vở bị rơi xuống đất. Cậu thanh niên ngồi cạnh đã nhặt hộ.

-Anh ấy đâu rồi?

-Cậu ấy xuốg ở bến trước rồi. Cậu mau về nhà đi, muộn quá rồi. - người tài xế trở lại với chiếc vô – lăng.

Cầm chiếc thẻ học sinh trên tay, Sung Min bước xuốg khỏi xe.

Sáng hôm sau tại trường học…

-Cho hỏi anh là Cho Kyu Hyun?

-Vâng. Cậu là?

-Tôi là Sung Min. Hôm qua trog chuyến xe bus, anh đã nhặt giùm tôi đốg giấy tờ.

-Àh, hoá ra là cậu.

-Anh làm rơi cái này. Trả lại anh. Cám ơn anh vì việc hôm qua.

***** End Flashback *****


Từ sau hôm ấy, tối nào cậu cũng gặp anh trên chuyến xe muộn nhất ngày. Họ lại cùng ngồi ở hàng ghế cuối. Kyu và Sung Min cùg xuống ở một bến. Anh đưa cậu về tới tận nhà rồi mới quay lại. Những rung cảm đầu đời của Kyu là bởi Sung Min và ngược lại. Trong chuyến xe muộn của ngày đông, họ chính thức trở thành người yêu của nhau. Những gì say mê nhất, lãng mạng nhất đều được chuyến xe ghi lại. Từ cái liếc nhìn thẹn thùng, cái nắm tay rụt rè, bó hoa tặng vội trước khi xuống bến, nụ hôn nhẹ nhàng mà ngọt thế… tất cả đều diễn ra tại chiếc ghế cuối cùng của chuyến xe cuối cùng trong ngày.


Chuyến xe định mệnh đưa họ tới với nhau
Bến đỗ cuối cùng là điểm dừng của hạnh phúc.



Trò chơi nào rồi cũng phải có hồi kết. Cuộc vui nào rồi cũg phải hết. Kyu Hyun và Sung Min chia tay nhau tại bến xe ấy. Cái ngày mà chuyến xe bus đổi lịch trình, cái ngày mà bác tài xế già về hưu, cái ngày đó. Bến đỗ ấy là nơi kết thúc 1 cuộc hành trình đi tìm tình yêu. Và chính bến đỗ ấy là nơi kết thúc của một tình yêu. Với Sung Min, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại có thể nói ra lời chia tay dễ dàng tới thế. Chưa bao giờ. Với cậu, tình yêu luôn là thứ đẹp nhất, đáng trân trọng nhất, và có lẽ cũng là một bài toán khó. Khó để làm mới nó, khó để níu giữ nó, khó để tạm biệt nó. Vậy mà… Nhanh đến bất ngờ. Tất cả như là một giấc mơ. Nhưng dù gì cậu và anh cũng đã chia tay. Đó là sự thật.



Anh vẫn nhớ tới những cuộc cãi vã của chúng ta…



Cãi vã àh? Nhiều đấy. Đủ các thứ chuyện để cậu Kyu to tiếg với nhau. Nhưng chẳng có gì đáng kể, trừ lần ấy. Lần cuối cùng mà cả hai còn được cãi lộn với nhau, lần cuối cùng để Sung Min còn được nghe Kyu giải thích, xin lỗi. Cái lần đó, không phải là lỗi của anh. Nhưng thực lòng, cậu và hẳn anh cũg biết, dù khôg có lý do ấy thì 2 người cũg sẽ chia tay nhau. Sung Min và anh đã quá mệt mỏi vì nhau.


***** Flashback *****

-Chúng ta chia tay đi.

-Được, chia tay. Anh muốn nói nó từ lâu rồi.

-Anh…

-Anh đã quá mệt mỏi vì em. Anh luôn cố gắg quan tâm tới em vào mọi lúc. Còn em, em đã làm gì? Phớt lờ hết tất cả những gì nỗ lực của anh.

-Anh nghĩ như thế là quan tâm tới em sao? Anh khôg thấy như vậy là quản lý em sao? Anh gọi điện cho em 3; 4 lần một ngày chỉ để hỏi xem em đag làm gì.

-….

-Chấm dứt đi. Em chán ngán rồi, tất cả.

-Được, anh đồng ý. Chúng ta chia tay.

Nước mưa trắng xoá mặt đường. Nước mưa đẫm khuôn mặt hai con người ấy. Nhưng không có nước mắt hoà trong đó. Không hề, dù là một chút. Khoé mắt khôg có lệ, chỉ thấy lòng hơi xót vì cả hai cũg đã từng có những giây phút ngọt ngào. Rồi tất cả cũng qua nhanh thôi. Đơn giản vì đều là tự nguyện.


***** End Flashback *****



Gió lạnh khẽ thổi qua đưa Sung Min trở về với hiện tại. Bài hát hết rồi, quên kí ức đi thôi, đã qua lâu rồi mà.




2:00 am…..

Với tay lấy chiếc đồng hồ ở đầu giường, Kyu thở dài. Đã là lần thứ 5 trong đêm này anh làm như thế. Không ngủ được, nằm mãi rồi. Dịp gần đây nhất anh gọi cho Sung Min, câu trả lời cũng là em đang bận và bây giờ cũng thế. Nhưng anh biết điều đó khôg phải là sự thật. Bận công việc hay bận đi chơi, ăn uống với mấy người cùng phòng.

-Sung Min àh, em giả dối như thế từ bao giờ vậy? – Kyu thầm nghĩ.


7 năm trước trong lần gặp gỡ đầu tiên, anh đã cảm thấy quý mến cậu. Trước tiên là vì vẻ ngoài dễ thương, rất trẻ con của cậu. Và rồi anh cùng Sung Min trở thành những người bạn thân thiết của nhau. Càng tìm hiểu, càng tiếp xúc, Kyu càng thấy yêu quý cậu hơn để rồi tình bạn chấm dứt thay bằng tình yêu. Cái đó đã là quá khứ.



Trước đây đã có người nói với Kyu rằng rất khó để giữ được tình bạn sau khi chia tay. Lúc ấy anh không tin. Với anh mọi thứ đều có thể. Sau khi chia tay, anh đã cố gắng mọi cách để giữa anh và Sung Min có được một tình bạn. Không cần fải được như trước nhưng cũng đủ để cả 2 cảm thấy mình cần người kia. Tất nhiên, cần là cần để có người chia sẻ mọi chuyện, hoàn toàn vô tư chứ khôg hề thấy níu kéo. Còn hiện tại, anh đã thực sự tin vào điều ấy. Rất khó giữ được tình bạn sau khi chia tay. Từ đó đã gần 3 năm, thỉnh thoảng anh và Sung Min mới liên lạc với nhau. Tuy vậy hầu hết đều đề cập tới chuyện công việc, làm ăn đối tác. Chỉ duy nhất một lần trong số lần gọi điện vốn ít ỏi là nói về cuộc sống riêng.


***** Flashback *****

-Sung Min àh, mình nói chuyện với nhau một chút chứ?

-Vâng. Anh nói đi.

-Anh… anh và cô ấy vừa cãi nhau.

-Vậy àh?

-Ừm. Thực ra cũng khôg có gì to tát cả. Nhưng anh cảm thấy hơi buồn. Tự nhiên anh lại muốn gọi cho em.

-Em không ngại chứ?

-Em… thực ra thì… Nhưng không sao đâu.

-Sung Min này, anh nghe nói giám đốc và em đang quan hệ với nhau, đúng vậy chứ?

-Chắc là lại mấy anh cùng phòng em nói. Cũng khôg hẳn là thế.

-Là sao?

-Anh ấy nói là muốn được hẹn hò với em. Nhưng em, em vẫn chưa muốn.

-Chưa muốn hay không muốn?

-Có lẽ là cả hai. Em vẫn chưa tìm được người tốt hơn anh. Anh là mối tình đầu của em cũg là người đàn ông tuyệt nhất mà em từng gặp.

-Vậy…

-Sao cơ?

-Không. Nhưng anh thấy giám đốc của em tốt đấy chứ. Anh ấy thành đạt, đẹp trai lại rất yêu em. chẳng phải thế là đạt rồi sao?

-Biết thế nhưng em… em chưa sẵn sàng để đón nhận tình yêu của anh ấy.

-Dù sao thì… dù sao em cũng nên tìm cho mình một người. Chỉ có người ấy mới giúp em lấp đầy khoảng trống trong lòng được.

-Um… em sẽ cố. Kyu Hyun, anh ốm àh?

-Không, anh khoẻ mà. Chỉ là hơi ngạt mũi thôi.

-Vậy àh. Anh mau làm lành với bạn gái đi. Thế thì mới có người mua thuốc cho anh chứ.

-Anh biết rồi. Thôi nhé, anh phải đi tìm bác sĩ đặc biệt.


***** End Flashback *****




Hôm đó, anh đã gạt cậu, gạt cả chính mình. Anh đâu có ốm, đâu có ngạt mũi. Anh khóc đấy chứ. Nước mắt tự nhiên chảy ra, khôg sao kìm nén được. Nhưng anh đâu thể khóc lên thành tiếng. Anh đã nói với cậu rằng anh đag hạnh phúc, chỉ đag trục trặc với người yêu chút xíu; anh đã quên tình yêu với cậu rồi, còn gì để mà khóc? Lý do gì? Nói với Sung Min rằng cậu nên tìm một người mới nhưng thật tâm anh không muốn điều đó xảy ra. Không muốn một chút nào. Mọi người nghĩ anh như vậy là ích kỷ. Không anh không ích kỷ. Chỉ có đặt mình vào anh mọi người mới có thể hiểu được. Chỉ có những ai đem hết tình cảm của mình tặng cho một người, yêu người đó hết mình và chia tay chóng vánh trong vòng 1 giờ đồng hồ mới hiểu được anh. Đau lắm chứ! Nó đâu có phát tác ngay sau khi chia tay. Nó chờ tới khi mà ta tưởng rằng có thể quên được nhau mới bùng cơn. Như trò đùa của Chúa vậy, trớ trêu!



Đã có lúc anh nghĩ rằng mình đã quên em.

Đã có lúc anh nghĩ rằng mình đã hết yêu em.

Đã có lúc…

Nhưng đã có lúc anh lại nghĩ rằng mình chưa quên em.

Nhưng đã có lúc anh lại nghĩ rằng mình vẫn còn yêu em.

Đã có lúc…


Đừng bao giờ nói hết yêu ai nữa nếu ánh mắt ai đó có thể giữ chân bạn


“Anh là mối tình đầu của em cũng là người đàn ông tuyệt nhất mà em từng gặp”. Cậu nói thế là ý gì? Chẳng phải lý do khiến hai người chia tay là đã quá mệt mỏi vì nhau sao? Chẳng phải là cả hai đã thấy hết sức hút từ đối phương sao? Vậy Sung Min nói thế là ý gì? Có lẽ nào cậu vẫn còn yêu anh? Kyu đã từng nghĩ như thế. Anh đã từng nghĩ rằng ở Sung Min vẫn còn chút ít tình cảm với anh. Việc cậu khôg tới với tay giám đốc kia cũg hẳn là do còn vương vấn với anh. Nhưng sự thật có phải vậy khôg? Chỉ có Sung Min mới biết được.



Giá mà anh có thể hiểu được những gì em nói.

Giá mà anh có thể cảm nhận được những gì em nói.

Giá mà…

Sung Min àh, xin em đấy! Nếu đã hết yêu thì đừng gieo cho anh những hy vọng như thế.

Sung Min àh, xin em đấy! Nếu đã hết yêu thì đừng làm như thế nữa. Được khôg hả Sung Min
?





Quyển album ảnh bị con HeeBum của Hee Chul hyung lôi ra từ ngăn dưới của giá sách. Bế con mèo và cầm quyển album lên, Sung Min tiến vào bếp, tự thưởng cho mình một tách trà hoa hồng nhẹ nhàng.

-HeeBum àh! Chủ của mày và Han hyung chắc đang hú hí với nhau tại một khách sạn nào đó ở Trung Quốc rồi. Chỉ có tao và mày phải ở nhà đi làm thôi.

-Meooooo…

-Nhưng ít ra thì mày còn sướng hơn tao. Nhà này đâu có chuột cho mày bắt. Cùng lắm thỉnh thoảng chỉ có mấy con gián thôi. Mày nhàn nhỉ! Chẳng bù cho tao.

-Meooooooo…



Con HeeBum vẫn nằm yên trong tay Sung Min. Có lẽ con mèo thích cái sự ấm áp mà cậu mang lại. Từ nụ cười cho tới hơi thở, ấm áp như nắng mặt trời. Nhâm nhi ly trà nóng, Sung Min lật từng trang ảnh. Nào là ảnh cậu chụp với Hee Chul hyung hôm tốt nghiệp. Có cả ảnh với Hyukie và Dong Hae lần đi leo núi. Nhìn cái ảnh Eun Hyuk ngồi trên cành cây kìa, cậu ấy khôg khác gì một con khỷ.

-Buồn cười thật! – Sung Min khẽ nói với con mèo.

Đáp lại là cái ngáp dài của nó.

Rồi nụ cười ấy dần tắt, nét buồn thoáng xuất hiện trên khuôn mặt thanh tú của Sung Min. Con HeeBum nhảy xuống, thu mình vào trong cái chăn len nhỏ. Không gian im lặng quá!



Sung Min nhớ là đã từng dọn hết đống ảnh này rồi cơ mà nhỉ. Chắc lại là Hee Chul hyung tiếc mấy tấm ảnh với Han nên lôi ra đây mà. Bức này là trong phòng học hồi cấp 3 của cậu. Anh vẫn thế, mái tóc đen muôn thuở cùng nụ cười nhẹ . Đơn giản thế thôi nhưng ở anh luôn có một sức hút kì lạ với đối phương. Bức to nhất này là hôm đính hôn của Teukie và Kang In hyung. Anh mặc vest sang trọng, lịch lãm, trông như giám đốc ý nhỉ. Cậu đứng cạnh anh, cứ bắng nha bắng nhắng, hệt trẻ con. Lại còn dỗi anh nữa chứ, bị Dong Hae chụp trộm mất.



Quay người lại, chợt nhìn vào gương, Sung Min thấy mình thay đổi quá. Mái tóc vàng hơi pha chút bạch kim kia là của cậu. Ánh mắt nhìn có phần sắc sảo kia là của cậu. Cách ăn mặc kia là phong cách của cậu. Đều là của cậu. Thay đổi nhiều quá Sung Min ạh. Cậu có quyền thay đổi thế chứ. Đâu có ai cấm cậu. Tuy vậy nhưng cái thay đổi của cậu không hợp với anh. Anh thích những gì nguyên thuỷ, tự nhiên nhất. Anh là tuýp người chung thuỷ với tất cả. Còn Sung Min, cậu thích những cái mới mẻ, táo bạo. Cậu thích sự tươi mới mà mái tóc này, ánh mắt này… mang lại. Kyu Hyun và cậu trái ngược lại nhau. Có phải khi gặp nhau, cậu và anh còn quá trẻ?


-Meooo…

-HeeBum àh, mày đã yêu bao giờ chưa? – Sung Min bế con mèo, cho nó rúc vào lòng mình.

-……

-Người ta vẫn bảo lúc chia tay là lúc đau khổ nhất, tưởng như cả bầu trời sụp xuống, có phải khôg? Tao chưa biết cảm giác ấy thế nào. Tao bị vô cảm ư? Nỗi đau ấy, tao chưa từng biết, chưa từng cảm nhận. Tại sao lại thế hả HeeBum?

-Meooooo….

-Chắc là lẽ tự nhiên. Là tự nhiên thôi mà. Phải khôg nào HeeBum?

Con mèo đã ngủ, nhìn nó bình thản thật. Sung Min ước mình được như nó, được người ta vuốt ve, được tắm nắng mỗi sáng, được nâng niu như vật báu, khôg phải suy nghĩ bất kì chuyện gì.

-Chắc hôm nay tao điên nên mới nói chuyện với mày. Ngủ ngon nhé HeeBum.

Sung Min tìm đến giấc ngủ để quên đi mọi chuyện. Giấc ngủ sẽ làm ta thoái mái hơn.


Ngủ để quá khứ lại trở về chỗ của nó.
Ngủ để hình ảnh ấy lại về nơi chân trời xa.
Ngủ để khuôn mặt ấy lại biến mất trong màn đêm.
Ngủ để tiếng nói ấy tắt dần đi theo tiếng tíc tắc của đồng
hồ.



Lại một bình minh mới trên đất nước Hàn Quốc sôi động. Những ánh mặt trời tuy yếu ớt những cũg làm không khí ấm áp hơn. Con người ta lại hối hả với những công việc riêng của mình. Mọi chuyện của ngày hôm qua đã là quá khứ, chẳng ai muốn nhớ tới. Sung Min lại vui vẻ đi mua sắm với những người bạn của mình. Còn Kyu, anh tự thưởng cho mình một ngày chủ nhật rảnh rỗi để chơi game.


Nhiều ngày sau đó….


~ Neorago. Neorago. Neorago ~


-A lô?

-Kyu àh, là em đây.

-Sung Min àh, em gọi anh có việc gì vậy?

-Chiều nay anh rảnh chứ?

-Ừm, tất nhiên, chiều nay anh rảnh.

-Mình gặp nhau tại Friendlist café được chứ?

-Được, sau giờ làm anh sẽ gặp em ở đó.

-Chào anh.

tút… tút… tút…

Kyu khôg tin vào những gì mà anh vừa nghe. Sung Min đã chủ độg gọi cho anh và hẹn gặp. Có phải là mơ? Không, sự thật đấy. Anh đã chờ cuộc gọi này của cậu từ lâu lắm rồi.

-Trưởng phòng Cho, trưởng phòng!

-Có chuyện gì vậy?

-Hôm nay anh phải xuống cơ sở cùng tổng giám đốc. Sắp đến giờ rồi, anh mau đi đi chứ!

-Cô nói với tổng giám đốc rằng tôi không khoẻ. Cử cậu Kim đi với ông ấy.


Nói rồi Kyu thu dọn lại bàn làm việc và xuống gara lấy xe. Anh muốn về nhà sớm để chuẩn bị thật tốt cho buổi gặp Sung Min lát nữa. Dừng xe tại một cửa hàng nước hoa, Kyu ghé vào và tìm mua loại nước hoa Eau de Circle - loại nước hoa trước kia khi còn yêu Sung Min anh từng dùng.



Thời gian hôm nay trôi thật chậm. Không thể chờ được tới giờ hẹn, Kyu lái xe tới chỗ hẹn Sung Min. Dù sao thì đến sớm còn hơn muộn.



Ngồi trong ô tô, Kyu vô cùng sốt ruột. Anh hoàn toàn khôg biết Sung Min muốn nói chuyện gì với mình. Khôg biết đó là tin vui hay tin buồn.

Chiếc xe dừng lại trước cửa quán café nhỏ…


-Sung Min!

-Kyu Hyun, anh đến rồi àh?

-Ừm. Em gọi anh tới đây có chuyện gì muốn nói vậy?

-Em… em muốn thông báo với anh rằng…

-Em nói đi.

-Tuần sau… tuần sau em sẽ kết hôn với giám đốc. Hôm trước anh ấy đã cầu hôn em, em đã đồng ý rồi. Anh ấy là người đàn ông tốt và rất yêu em. Thời gian làm việc cùg công ty, em và anh ấy khá hiểu nhau rồi. Em nghĩ như vậy sẽ tốt cho cả em và anh ấy. Em hy vọng anh sẽ tới, anh sẽ làm chủ hôn cho em. Anh ấy đã đồg ý rồi.


Kyu chết lặng đi trong giây lát. Cái điều Sung Min vừa nói là gì cơ chứ? Cậu sẽ kết hôn với giám đốc sao? Anh đã chuẩn bị thật tốt để tới gặp cậu, mong được nghe những lời từ cậu, dù có thể sẽ là lời oán trách… Nhưng thực sự anh khôg nghĩ rằng cậu lại báo cho anh cái tin đó.

-Kyu Hyun!

-Sung Min àh, sao lại gấp vậy chứ?

-Gia đình anh ấy muốn vậy. Tháng sau anh ấy phải đi công tác xa nên rất khó có dịp tổ chức.

-Vậy àh?

-….

-….

-….

-Được, anh sẽ đến.

-Cám ơn anh.

-Anh phải đi bây giờ. Từ giờ đến hôm đó, có gì thì liên lạc vào di độg cho anh nhé.

-Em biết rồi.


Kyu chạy nhanh ra khỏi cửa. Chiếc xe phóng trên đường. Cứ đi vậy thôi, anh đâu có biết là mình đi đâu. Sống mũi sao bỗng cay quá, nước mắt chẳng biết ở đâu rơi xuống. Một giọt, hai giọt, ba giọt. Nước mắt cứ thi nhau rơi xuống. Tạt xe vào lề đường, Kyu đập mạnh chiếc vô – lăng. Ngửa mặt lên cho nước mắt rơi vào trong nhưng khôg thể. Đắng lắm! Nước mắt đắng quá. Đã bao lâu nay, anh phải chịu đắng nuốt nước mắt vào trong lòng. Hôm nay thì khác, anh sẽ khôg làm như thế nữa. Có còn gì nữa đâu để mà mất.



-Sung Min àh, sao em lại nỡ làm thế với anh? – Kyu hét to lên để bao tâm sự bấy lâu nay trào ra.


-Sung Min àh, em cứ kết hôn đi, sao lại báo với anh làm gì cơ chứ? Em cứ quên anh đi, đừng nói với anh có tốt hơn khôg, sao em lại làm thế? Em nghĩ anh đã quên tình cảm của chúng ta rồi sao? Em nghĩ anh chóng quên tới vậy ư? Sung Min àh, em ác quá, em có biết là mình đã bóp nát trái tim anh rồi không? Anh vừa mới hàn gắn lại nó mà em đã lại nhẫn tâm đập vụn nó, sao em ác thế? – Kyu đang nói ra những gì mà anh giấu kín suốt 3 năm dài.



Từng lời anh nói, từng lời, tất cả đều là những vết thương mà anh đã phải chịu đựng. Vết thương mà bị đụng phải sẽ rất đau. Đau đến phát khóc. Radio bật lên, ca khúc 7 years of love vang lên.


Anh biết ngày đó chúng ta còn quá trẻ.
Chúng ta sẽ không bao giờ tìm lại được tình yêu đó, tình yêu đó chỉ còn là kỉ niệm thôi.
Đôi lúc, anh cảm nhận được sự lạnh nhạt của em.
Anh biết mình không thể làm gì được.




Cậu ca sĩ kia chắc chưa bao giờ trải qua một cuộc tình như thế, hẳn sẽ không cảm nhận được. Nhưng cậu ấy cũng đã phần nào truyền được tình cảm của mình vào bài hát. Nghe buồn lắm, có hồn lắm. Nỗi đau như có người cùng chia sẻ bớt đi phần nào. Sự trống trải trong lòng bớt đi. Tâm hồn thư thái hơn nhiều.


Lái xe chầm chậm trên đường, Kyu chợt dừng lại trước bến đỗ xe bus. Là cái bến đó. Cái bến của 7 năm về trước. Bước ra khỏi xe, Kyu tiến lại, ngồi tại hàng ghế chờ màu xanh. Lâu quá rồi anh mới lại ngồi ở đây. Cảm thấy là lạ. Chuyến xe bus số 137 dừng lại đón khách.


-Nó trở lại đây từ khi nào vậy? – Kyu thầm hỏi.


Hình ảnh từ quá khứ ùa về. Anh thấy thấp thoáng đâu đây là hình ảnh Sung Min trong chiếc quần jean, áo khoác dài, chạy vội vàng từ đằng xa tới, ôm theo đống sách vở.


***** Flashback *****

-Xe bus chờ với, chờ với!

-Sung Min àh, lên nhanh đi.

-Giúp tôi đống sách vở này.

-Đưa tay cho tôi nào.

-Cám ơn Kyu! - nụ cười ấm áp là kì. Ấm cả người cả lòng người.

***** End Flashback *****



Nước mắt lại rưng rưng, muốn khóc quá. Úp mặt vào lòng hai bàn tay, cả cơ thể anh run lên. Nó run lên vì hai lý do. Một vì rét, hai vì anh đag khóc.

Ước gì lúc này có ai tới mang nắng ấm soi chiếu.
Ước gì lúc này có ai tới ôm lấy thân hình ấy để nó khôg còn run lên như thế.
Ước gì lúc này có ai tới đưa bàn tay để anh nắm lấy kéo lên xe như ngày xưa ấy.



-Anh bạn trẻ, sao cháu không lên xe đi.

Ngẩng lên nhìn, Kyu thấy một người đàn ông chừng 60, 65 tuổi với mái tóc hoa ***, làn da hơi ngăm và nụ cười hiền.

-Bác…

-Cháu quên ta rồi sao hả vị khách cuối cùng? – ông cười lớn nhìn anh.

-Bác chính là tài xế đặc biệt?

-Phải, ta là tài xế đặc biệt mà các cháu vẫn hay gọi. Sao cháu không lên xe đi?

-Cháu muốn đi chuyến xe cuối cùng. Chuyến 137 cuối cùng trong ngày.

Ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, người đàn ông khoác vai anh, tươi cười hỏi:

-Người yêu cháu đâu?

-Dạ.

-Ta quên mất, giờ có lẽ cũng thành vợ chồng rồi ý nhỉ?

-…. – anh không đáp chỉ cười nhẹ.

-Sao vậy?

-Cháu và cậu ấy chia tay nhau được 3 năm rồi. Cái ngày mà chuyến xe đổi lịch, ngày mà bác về hưu. Chính là ngày đó.

-Chàng trai trẻ àh, cháu có biết từ khi nào người ta lại để cho xe 137 chạy qua đây không? Ta về hưu được một tuần thì người ta lại xếp nó chạy như cũ. Hơn 30 năm gắn bó với chiếc xe, ta và nó có lẽ đã yêu nhau, khôg thể thiếu nhau. Nhưng nó và ta đã khôg thể cùng nhau đi tới ngày cuối cùng. Người ta vẫn bảo rằng có duyên không có phận. Chẳng sao cả, sau khi về hưu ta vẫn còn có thể đi trên chuyến xe ấy. Ta và nó sẽ mãi là bạn của nhau. Ta vãn sẽ tiếp tục đi nó tới nơi mà ta muốn cho tới khi nào không đủ sức nữa thì thôi.


Nói rồi, người đàn ông lên chuyến xe bus kế tiếp, khôg quên nhắc nhở Kyu nhớ lấy những câu vừa rồi.


Ông ấy nói đúng. Gắn bó với nhau gần nửa đời người nhưng đâu phải là sẽ mãi ở bên nhau. Anh và Sung Min gắn bó với nhau 7 năm nhưng đâu có nghĩa là 2 người sẽ ở mãi bên nhau. Sẽ phải xa cách chứ. Rồi ai cũng sẽ phải tìm cho mình một cuộc sống mới, khi đó sẽ không có người kia bên cạnh.Kyu trở lại xe về nhà. Anh sẽ làm như thế, như lời mà bác tài xế đặc biệt nói. Anh cần sống thoáng hơn.



Trước hôm cưới Sung Min…

-Sung Min, có người nhờ tôi chuyển cái hộp này cho cậu.

-Ai vậy?
-Tôi không biết. Một anh chàng cao to, tóc đen. Anh ấy nói là đưa cái này cho cậu, bảo cậu xem đi là biết.

-Cám ơn anh nhiều.

Cầm chiếc hộp được gói giấy cúng rất đẹp trên tay, Sung Min khôg khỏi tò mò.

-Ai gửi cái này cho mình chứ? Chẳng lẽ là giám đốc? Anh ấy nói là tặng mình một món quà bất ngờ vào hôm cưới. Nhưng mà tặng sớm vậy sao? – Sung Min thầm nghĩ


Sung Min mở hộp quà. Bên trong gồm một hộp bọc nhung đỏ đựng sợi dây chuyền mặt là số 137 lấp lánh. Vài bức ảnh chụp trong lần cuối cùng anh và cậu đi chơi với nhau. Một bức thư tay để ở dưới đáy hộp. Bức thư có những chỗ hơi nhoè mực. Là nước mắt, nước mắt làm nhoè những dòng chữ run run.


Sung Min àh!

Chúc mừng em! Cuối cùng thì em cũng đã sẵn sàng để đến với một tình yêu mới, tình yêu thực sự. Cám ơn em đã mời anh tới làm chủ cho một buổi lễ quan trọng như thế. Cám ơn em vì đã coi anh là một người bạn bình thường. Cám ơn em vì tất cả những gì mà em đã dành cho anh từ trước đến giờ.

Cho anh xin lỗi nhé, Sung Min. Anh không thể tới để làm người đưa em tới đầu cầu bên kia, nơi có anh ấy được. Không phải anh không muốn. Không phải anh chạy trốn sự thật ấy mà vì anh không thể. Anh sẽ qua Mỹ vào hôm đó. Anh muốn bắt đầu lại một cuộc sống mới tốt đẹp hơn cái cuộc sống trước kia. Bạn gái anh đã đồng ý chuyện đó. Anh và cô ấy sẽ gặp lại nhau, làm lại từ đầu với nhau nếu có duyên. Hy vọng rằng khi ấy, anh và em cũng sẽ trở thành những người bạn như ngày đầu tiên gặp nhau. Chỉ là bạn thôi nhé!

Anh bận quá, phải chuẩn bị mọi thứ thật tốt trước khi lên đường. Chúc em và anh ấy sẽ có một cuộc hôn nhân tuyệt vời. Hãy sống tốt Sung Min nhé!

Kyu Hyun.



Nở một nụ cười nhẹ, Sung Min quyết định nhắn tin lại cho Kyu.


“Em sẽ làm như thế. Em sẽ sống tốt. Chúng ta sẽ gặp lại nhau sau khi anh trở về. Chắc chắn là như thế. Cả anh, anh ấy, bạn gái anh và em, chúng ta sẽ gặp lại nhau. Chúc anh may mắn, Kyu Hyun.”



Sân bay quốc tế Incheon...


Kyu đã ở trên máy bay. Xung quanh anh lúc này là những con người hoàn toàn xa lạ. Cảm giác trống trải như khi biết tin cậu kết hôn lại tràn ngập trong anh. Chợt Kyu thấy con đường phía trước của mình sao khó nhìn thấy quá. Nhưng đã đâm lao thì
phải theo lao, Kyu vẫn sẽ đi đến cuối cuộc hành trình mà mình đã chọn.


Một em gái nhỏ trong bộ váy hồng rất dễ thương tiến lại gần, đưa đôi mắt to tròn long lanh nhìn anh.

-Anh àh, sao anh lại đi một mình?

-Ừm. Vì chỉ có một mình anh thôi.

-Đi du lịch một mình chán lắm! Bạn gái anh đâu?

-….- đáp lại là một nụ cười nhẹ - em đi với bố mẹ àh?

-Vâng.

-Lại với bố mẹ đi. Đừng để bố mẹ phải đi tìm.

-Vâng. Tặng anh đấy! – cô bé đưa cho Kyu một con thỏ nhỏ bằng bông.

-Tặng anh?

-Vâng. Nó là thỏ Minnie. Minnie sẽ đi cùng anh trong suốt chuyến đi này. Anh sẽ hết buồn thôi.

-Sao em biết anh buồn?

-Vì Minnie nói với em rằng anh trai ngồi ở hàng ghế bên cạnh đang cô đơn. Anh vui lên nhé! – cô bé ghé sát vào tai Kyu thì thầm.

-Cám ơn em! Chuyến bay này xem ra sẽ rất vui đây. – Kyu mỉm cười, nháy mắt tinh nghịch với cô bé.


Cầm con thỏ nhỏ trên tay, Kyu thấy vui lên hẳn. Hoá ra, anh khôg cô đơn như mình nghĩ, anh vẫn có người quan tâm. Khi nẫy là bé gái, còn bây giờ là thỏ Minnie. Quay lại phía sau, đôi bạn trẻ đang yêu nở một nụ cười tươi với anh. Hai bác lớn tuổi ngồi cạnh chia sẻ với anh những viên kẹo bạc hà mát lạnh… Nắng tràn ngập cả phi trường. Thế giới trở nên ấm áp hơn nhiều. Qua ô cửa sổ nhỏ, Kyu nhìn thấy chiếc máy bay đang từ từ di chuyển đến đường băng.


-Tạm biệt Hàn Quốc, tạm biệt Minnie yêu dấu của anh.


Mong em khóc được để xóa nhoà tổn thương mang theo thời gian.

Mong em giữ được ký ức tình yêu qua bão tố cuộc đời.

Mong em sống thật lòng ngày gặp mặt để thanh thản khi nói lời chia tay





Tại một khách sạn lớn….

-Vâng, thưa gia đình và bạn bè của cô dâu, chú rể, đã tới lúc quan trọng nhất của buổi lễ, đó là lúc mà cô dâu và chú rể ra mắt mọi người. Xin mời cô dâu và chú rể.


Cánh cửa mở ra. Sung Min trong chiếc váy trắng, bước vào cùng người mà chỉ ít phút nữa thôi sẽ là chồng của cậu. Gia đình, bạn bè của cậu và anh ấy đều rất vui mừng. Những cánh hồng được 2 em bé thiên thần đi trước tung lên để trải đường cho cô dâu chú rể. Sung Min vẫn hy vọng rằng anh sẽ tới. Cậu đảo mắt khắp 2 hàng ghế ngồi. Nhưng khôg có anh.

-“Có lẽ anh ấy đã ở trên máy bay. Kyu Hyun! Lên đường may mắn nhé!” – Sung Min thầm nghĩ.


Trước mặt cậu bây giờ là Chúa, là Cha xứ. Họ sẽ là người chứng dám cho tình yêu của cậu.


-****, con nguyện sẽ hết lòng yêu thương, chăm sóc cho Lee Sung Min, dù khi giàu có hay nghèo khổ, khoẻ mạnh hay đau ốm chứ?

-Con đồng ý!

-Lee Sung Min, con nguyện sẽ hết lòng yêu thương, chăm sóc cho ****, dù khi giàu có hay nghèo khổ, khoẻ mạnh hay đau ốm chứ?

-Con đồng ý!


Chính thức từ giờ phút này, cuộc đời của cậu thuộc về người đàn ông ấy - người đàn ông mà cậu đã chọn. Chiếc nhẫn vàng, dát bạch kim được trao cho nhau. Nhưng chợt chiếc TV ở góc phòg chuyển sang phần tin báo khẩn cấp:

-Sáng nay, chuyến bay mang số TG – 24586, xuất phát tại sân bay quốc tế Seoul đã gặp nạn tại bờ biển gần hải phận của Nhật Bản. Theo như thôg tin thì chiếc máy bay đã bị nhiễu sóng và trục trặc kĩ thuật khiến nhiên liệu bị dò rỉ ra ngoài, phần đuôi bị gãy. Hiện tại, đội cứu nạn của Hàn Quốc và Nhật Bản đang tiếp tục tìm xác chiếc máy bay cùng các nạn nhân. Ước tính có khoảng hơn 340 hành khách và phi hành đoàn thiệt mạng. Vụ tai nạn vẫn đag được Korea Air điều tra. Sau đây sẽ là danh sách các nạn nhân:

1. Park ****
2. Kim ****
3. Kim ****
.
.
.
13. Cho Kyu Hyun


Tai Sung Min ù đi, mắt nhòe nước. Cậu cứ đứng im như thế trong sự thắc mắc của mọi người.


-Sung Min, Sung Min, em làm sao vậy? – chú rể khẽ nói.


-Cạch… - chiếc nhẫn trên tay Sung Min rơi xuống nền khô khốc.



Dứt bỏ chiếc dế trên tóc, Sung Min chạy đi để lại mọi người với sự ngạc nhiên. Chiếc ô tô gắn hoa cưới phóng nhanh trên đường. Nước mắt Sung Min rơi mãi từ lúc biết tin.


-Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.

-Anh không sao phải không? Em biết là anh không sao mà. Anh đang ở trên máy bay nên tắt máy thôi, đúng khôg hả Kyu? Chắc chắn là anh khôg có chuyện gì mà.


Sung Min chỉ biết tự nói với mình như thế. Cậu không tin và cũg khôg dám tin vào những gì mà mình vừa nghe thấy. Trái tim cứ thắt lại, đôi khi hụt nhịp. Nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống, làm lạnh hai gò má. Ngày tạm biệt quá khứ tưởng như sẽ vui vẻ, nhẹ nhàng, nhưng nó lại là ngày buồn nhất, đau khổ nhất.


Biển đã ở trước mắt cậu kia rồi. Bãi cát trắng đag trải dài ra tận chân trời. Lòng người buồn mà sao trời cứ nắng mãi thế?


Khi chiếc lá lìa cành
Lá không còn màu xanh
Mà sao anh xa em
Trời vẫn xanh vời vợi?



Đặt đôi chân trần xuống cát, Sung Min tiến từg bước ra với biển. Cái cảm giác thẫn thờ khi nghe tin anh gặp tại nạn, cái cảm giác đau đớn khi mất đi một người người thân thiết đang phủ chùm lấy cả cơ thể nhỏ bé của cậu.


Bờ biển vắng quá, không có lấy một bóng người. Không có ai để chia sẻ lấy nỗi đau ấy.


-Kyu Hyun àh, anh quá lắm! Anh đã khôg tới lễ cưới của em lại còn đi mãi không về. Anh quá lắm! Anh đã chẳng bảo là sẽ về để được lại làm bạn với em còn gì. Sao anh không giữ lời hứa? - giọt nước mắt tuôn ra. Nước mắt như pha lê nhưg mà lạnh quá.

Đáp lại tiếng nói của cậu chỉ là tiếng sóng dạt dào đập vào chân đá tung bọt trắng. Vài con chim biển chao lượn trên nền trời, kêu lên mấy tiếng khô khốc. Lòng người như muốn nát tan. Bước trên bãi cát dài như vô tận, Sung Min khẽ cất tiếng hát:


Chúng ta đã quen nhau được 7 năm,… chẳng ai nghĩ có thể nói dễ dàng lời chia tay.
Nhưng chúng ta đã chia tay…
Em vẫn nhớ tới những cuộc cãi vã… của chúng ta.
Có phải khi gặp nhau chúng ta còn quá trẻ? Vì chúng ta không ngừng thay đổi.
Người ta nói khi chia tay sẽ rất đau khổ nhưng ngay cả niềm đau ấy chúng ta cũng không thể cảm nhận được.

Chúng ta chỉ nghĩ “đó là lẽ tự nhiên”.
Em chỉ khóc… và để mặc thời gian trôi qua.
Em hối hận và rất nhớ anh…
Em tự nhìn lại mình.




Tiếng nấc vẫn xen kẽ vào những câu hát. Sung Min đã cố gắng lắm rồi chứ nhưng không được.


“ Phải đấy Kyu ạh, em đã tự nhìn lại mình. Em đã nhìn nó rất kĩ. Em đã nhìn nó trong gương, trong nước mắt. Và anh biết không? Em đã thấy ở tận cùng của trái tim mình, vẫn có một tình yêu mang tên anh, Cho Kyu Hyun. Nhưng em đâu có thể làm gì được nữa. Anh đâu có cho em cơ hội được nói em yêu anh lần cuối.”


Chỉ một lần thôi, chỉ một câu thôi, chỉ một vài phút thôi để em nói rằng em yêu anh, để em được trao cho anh nụ hôn nồng thắm nhất, để em gửi cả trái tim mình cho anh. Chỉ cần thế thôi!


Sung Min khóc…. Khóc cho một tình yêu bị lãng quên, khóc cho sự ngu ngốc của chính mình.


Em đã biết không phải mùa nắng nào cũng đẹp.


Một chiếc lọ nhỏ được sóng đưa vào bờ. Cầm chiếc lọ trên tay, cậu nhẹ nhàng mở chiếc nắp, lấy ra tờ giấy nhỏ bên trong. Những hàng chữ viết bằng bút chì, trông rất lạ mà lại thấy quen quen.


Thân xác anh mãi thuộc về biển cả nhưng tâm hồn sẽ mãi thuộc về em.
Anh yêu em bây giờ và mãi mãi.



-Kyu Hyun, em cũg yêu anh nhiều. Em yêu anh bây giờ và mãi mãi. – Sung Min hét to lên.


Một con chim hải âu kêu từ xa vọng lại. Hải âu là biểu tượng cho bình yên biển cả. Sóng biển rì dào, dạt vào rồi lại trôi ra. Mỗi lần như vậy, nó lại mang theo cát vào bồi đắp cho nhữg chỗ bị lõm, như là tình cảm lại được bồi đắp thêm.


Nở nụ cười nhẹ, Sung Min thấy thanh thản quá. Gió biển thổi vào xoa mắt đắng, thấy nhè nhẹ hương thơm. Mặt trời khôg còn gay gắt mà đã trở nên dịu dàng. Tâm hồn đang dữ dội chợt lại thấy êm dịu. Sự lẻ loi giữa cát biển bao la đã tan biến, hình như có người đang nắm lấy bàn tay cậu, dắt cậu đi.


-Kyu Hyun àh, cuối cùng anh cũng đã về.


… Sóng đưa anh trở về …
… Gió biển mang đậm hương anh …
… Bãi cát dài in dấu chân anh …
… Nhẹ nhàng, trầm lặng, thật khẽ …




Anh còn mãi …… Tình yêu còn mãi………
7 năm cho 1 tình yêu… dẫu đau khổ vẫn là hạnh phúc nhất…




Only Love … Only You …



The end.

2[oneshort] 7 years of love - KyuMin Empty Re: [oneshort] 7 years of love - KyuMin Thu Jun 02, 2011 4:18 am

nye2604


Member
Member

hay qua bạn à. dù hok phải là tính đồ của sad fic nhưng vẫn like mãnh liệt.

Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết